Thỉnh thoảng Chậm Chạp và Ù Lì còn mời bạn bè đến chơi và khoe những miếng Pho mát ngon lành và thơm phức của mình ở kho Pho mát P. tự hào nói: “Kho Pho mát này thật là tuyệt, có phải không các bạn?” Có lúc họ rộng lượng chia cho bạn bè vài miếng, nhưng có lúc thì không.
“Chúng ta xứng đáng được có những miếng Pho mát này”, Ù Lì tự công nhận, “Chúng ta đã phải vất vả chạy tìm khắp nơi, phải chăm chỉ lắm mới tìm thấy chúng mà”. Nói xong, chú ta bốc một miếng bỏ vào miệng nhai ngon lành, mắt nhắm lại thưởng thức.
Sau đó, như mọi khi, Ù Lì nằm xuống đánh một giấc ngon lành.
Và cứ mỗi tối, những người tí hon lại ì ạch trở về tổ ấm của mình với cái bụng căng đầy toàn những Pho Mát để rồi ngày hôm sau lại ung dung đi đến chỗ cũ để tiếp tục thưởng thức, hưởng thụ.
Rồi thì lòng tự tin của Chậm Chạp và Ù Lì nhanh chóng biến thành tính tự mãn. Họ hài lòng và yên trí với những gì mình có và chẳng thèm để tâm tới vất cứ điều gì đang xảy ra.
Trong khi đó, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn vẫn tuân theo những thói quen ban đầu của mình. Chúng chạy đến kho từ sáng sớm rồi liên tục đánh hơi, sục sạo khắp nơi, chạy quanh tất cả những miếng Phomát ở kho Pho mát P để sem có điều gì khác đi so với ngày hôm qua không. Sau khi yên tâm là không có đièu gì xảy ra, chúng mới ngồi xuống và bắt đầu gặm những miếng Pho mát.
Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến một ngày…….
Như thường lệ, sớm hôm ấy, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chạy tới kho Pho mát P bỗng phát hiện thấy không còn một chút Pho mát nào trong kho nữa.
Hai chú chuột hơi bất ngờ nhưng không hề lúng túng, bởi mỗi ngày trôi qua, chúng đã nhận thấy nguồn Pho mát đang dần dần bị vơi đi. Và chúng đã có linh cảm rằng cái ngày này, không sớm thì muộn thế nào cũng sẽ đến. Nhưng không ngờ nó lại xảy ra quá sớm.
Và chúng đã chuẩn bị tinh thần cho điều không thể tránh khỏi này, và với bản năng của mình, chúng biết sẽ phải làm gì.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn nhìn vào kho Pho mát trống trơn rồi nhìn nhau, nhanh chóng tháo đôi giày thể thao vẫn đeo sẵn trên cổ xuống, mang vào chân, cột dây lại sẵn sàng.
Các chú chuột không quen phân tích quá sâu vào một vấn đề. Đối với chúng thì vấn đề đó cũng chẳng có gì là ghê gớm và cách giải quyết thật đơn giản. Kho Pho mát P giờ đây đã thay đổi và thế là chúng cũng quyết định phải nhanh chóng tìm cách thích ứng với điều đó.
Cả hai nhìn ra ngoài Mê Lộ. Đánh Hơi hếch mũi lên, khịt mũi ngửi ngửi và cố gắng đuổi theo Nhanh Nhẹn đang nhanh chóng chạy vào Mê Cung. Chúng mau chóng tìm thấy cảm hứng để tìm kho Pho mát mới.
Vài giờ sau cũng như mọi ngày, Chậm Chạp và Ù Lì lục đục đi đến kho Pho mát P quen thuộc. Họ không hề để ý rằng những miếng Pho mát đang vơi đi từng ngày và vẫn cứ đinh ninh rằng kho Pho mát sẽ không bao giờ hết.
Cả hai đều chưa chuẩn bị gì cho những điều sắp hiện ra trước mắt mình.
- Cái gì thế này! Sao không còn miếng Pho mát nào hết vây? – Ù Lì gào lên hốt hoảng và anh chàng cứ tiếp tục la hét – không còn một chút Pho mát nào cho chúng ta nữa sao? Tại sao lại có thể như thế được?
Anh chàng làm như thể cứ la thật to lên sữ khiến ai đó động lòng mang trả lại kho Pho mát về chỗ cũ vậy.
- Không còn chút Pho mát nào sao? Không còn chút Pho mát nào sao? Những miếng Pho mát của tôi đâu rồi? – Cậu ta kêu gào thật thảm thiết – Ai đã lấy Pho mát của tôi?
Cuối cùng cậu ta chống hai tay lên hông, mặt đỏ phừng phừng rồi rít lên:
- Thế này thì còn gì để nói chứ? Đúng là trời không có mắt.
Chậm Chạp chỉ biết lắc đầu không tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình. Cậu ta cũng vậy, cũng chắc mẩm rằng những miếng Pho mát sẽ còn mãi mãi ở kho Pho mát P. Cậu ta đứng ngây ra như trời trồng vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trong khi đó, Ù Lì vẫn lớn tiếng la lối, nhưng Chậm Chạp lại không muốn nghe. Cậu ta lấy hai tay bịt lỗ tai lại vì không muốn chấp nhận cái thực tế quá phũ phàng này nên không muốn cảm nhận hay nghe thấy gì hết.
Phản ứng của hai con người tí hon này thật dễ hiểu bởi lẽ họ kiếm được Pho mát này đâu có dễ dàng gì và đỗi với họ, miếng Pho mát đâu chỉ để đáp ứng nhu cầu nuôi sống bản thân hằng ngày, nó còn là hạnh phúc cuộc sống, là sự an nhàn thanh thản trong lòng … Tại sao trước nay vẫn có mà nay lại không?
Kiếm được những miếng Pho mát ưa thích chính là điều mà Ù Lì và Chậm Chạp nghĩ rằng mình cần co thể được hạnh phúc. Tùy theo sở thích của mình, mỗi người trong bọn họ nhìn nhận những miếng Pho mát với một ý nghĩa riêng trong cuộc sống của mình.
Với một số người, tìm thấy những miếng Pho mát đồng nghĩa với chuyện có vật chất, của cải trong tay. Đối với những người khác thì đó là một tình yêu đẹp, sức khỏe tôtrs hay một đời sống tinh thần phong phú, dễ chịu phù hợp với mình.
Chậm Chạp nghĩ rằng những miếng Pho mát đó có ý nghĩa một cuộc sống an toàn, có một gia đình thân yêu, được sống trong một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, dễ chịu ở Đại Lộ Pho Mát Anh.
Cong với Ù Lì thì có được kho Pho mát đó là có được miếng Pho Mát Vĩ Đại Nhất, cũng đồng nghĩa với việc làm chủ một ngôi nhà rộng lớn trên Ngọ Đồi Pho Mát Pháp.
Bởi những miếng Pho Mát có một ý nghĩa rất quan trọng đói với họ như thế nên cả hai đã mất nhiều thời gian để nhìn nhân thực tế. Những gì mà bộ não phức tạp của họ mách bảo lúc này là tìm kiếm xung quanh kho Pho mát P trống rỗng để xem đã thật sự mất hẳn những miếng Pho mát hay chưa.
Trong lúc đánh hơi và Nhanh Nhẹn nhanh chóng lên đường tìm Kho Pho mát mới thì Chậm Chạp và Ù Lì vẫn còn tiếp tục chậm chạp và ù lì.
Họ vẫn tiếp tục than vãn và nguyền rủa những bất công bỗng đâu ập xuống. Ù Lì bắt đầu chán nản và thất vọng, bao nhiêu dự định tốt đẹp cho tương lai của cậu đã đặt cả vào Kho Pho mát ấy. Thế mà …
Hai chàng tí hon không thể tin nổi. Làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra được chứ? Không ai báo trước với họ một lời nào. Không thể được. Sao cuộc sống lại bất công đến như thế! Họ có đáng phải bị đối xử như vậy không? Mọi chuyện không thể và không đáng xảy ra như thế này.
Đêm hôm đó, Chậm Chạp và Ù Lì trở về nhà với cái bụng đói meo cùng nỗi thất vọng tràn trề. Trước khi ra về Chậm Chạp viết lên tường:
“Miếng Pho Mát Càng Quan Trọng Thì Người Ta Càng Muốn Giữ Nó”